Không còn một ngày bình yên
qua một đêm hoang tàn
Không còn một ngày hoàng hôn
cho ta được ngắm ánh bình minh
Ôi đâu rồi cái căn nhà nhỏ xinh
Các em thơi ở đâu khi nhà đã mất về đâu
Không còn đàn chim nhỏ xinh
Ngày từng ngày chắp cánh trời mây
Không còn rừng xanh của tôi
Long lanh uống nước dưới vòm cây
Ôi đâu rồi con đê làng vững chắc.
Ôi mẹ già khóc than vì con mất
Và biển không nói được điều gì
Không có tiếng gọi thở than mẹ già em thơ
Đứng trông đợi bố về
Không có ai gọi tên tôi này thằng hai
Bé ba đâu mất rồi
Không những nụ cười hồn nhiên của đàn em thơ
Chỉ có tiếng khóc buồn
Xin hãy mở rộng vòng tay
Để nụ cười em thơ sẽ vang vọng trở lại.