Người yêu ơi có biết
Rằng từng ngày qua anh nhớ em thế nào
Từ ánh ban mai đến những hoàng hôn nắng chiều
Dù tình là trong cơn mơ
Một thời để nhớ từng lời nói yêu mình em thôi
Giờ xa xôi, chờ mãi chẳng quay về
Mà không, em chẳng tiếc nuối bao đêm
em đã bỏ quên bao ánh nến
Mình từng thắp lên nguyện ước trăm năm.
Từ ngày em đi dãy phố đã câm lặng
Lần đầu chạm môi bối rối dưới ánh trăng
Chẳng còn những cánh đồng bất tận
yêu thương anh hứa riêng em mãi mãi
Tại sao ra đi quyến luyến câu ước hẹn
Giờ còn niềm tin hấp hối không nguyên vẹn
Cầu thời gian sẽ mờ phai những kỷ niệm
Một ngày mới sẽ lên, nắng tin yêu.
Nhưng sâu trong tim
Anh vẫn muốn ngoảnh lại
Một thời, tưởng chừng là mãi mãi.