Ôi nước lũ dâng cao nước lũ dâng cao dâng theo bao nỗi sầu đau.
Ôi nước tràn bờ đê nước tràn bờ đê tang thương khắp một miền quê.
Bên bờ đê cao mái tranh tạm che kiếp người ơi đồng bằng ơi biết bao thân phận nổi trôi còn một trái tim ai ơi nhớ lại miền Tây nhiễu điều mà thương dân ta lắm nỗi đoạn trường.
Ôi những gương mặt dày dạn gió sương để có những hạt lúa thơm cho đời no ấm giờ thêm vết hằn sâu trên bờ môi khóe mắt thương cho những người thân đói lạnh giữa mưa chiều.
Đang chờ những tấm lòng nhân từ khắp mọi miền.
Về miền Tây trong mùa nước lũ để nhìn lại chính mình trong cuộc sống bon chen.
Nào ai đang sống loạn cuồng đêm đêm say vùi men rượu mà quên một góc quê nghèo làm nên cho đời hạt gạo bao người trong gió sương
Không nhà không chén cơm đừng quay đầu cũng đừng nên hoang phí đùm bọc xẻ chia là đạo lý muôn đời
Không khói lam chiều với hàng tre lộng gió không hàng cau cho người vẽ nên tranh
Không có hàng phượng vĩ nắng buông tơ để người đặt thành thơ
Và viết thành ý nhạc chỉ có đàn em cứ nhìn trời ngơ ngác thèm một lối mòn để chân sáo tung tăng.
Thèm một đêm trăng yên bình trên xóm nhỏ cổ tích chuyện xưa sống động giữa môi trầu.
Dẫu biết rằng rồi mùa lũ cũng qua.
Nhưng mất mát khổ nghèo đeo đẳng mãi cùng chung nòi giống Lạc Hồng.
Muôn vạn tấm lòng xin nhớ lại miền Tây.