Hỡi An Lộc Sơn người ngoài muôn dặm
sao không về đây cứu mạng Thái Chân
giữa tên reo đạn thét hãi hùng thiếp
như cánh hoa tàn trong bão tố.
Trời ôi dãy đất Mã Ngôi đã gần tan
hồi trống trận cớ sao An Lộc Sơn
chàng đâu vắng bóng để cho Dương Quý Phi
như một bông hoa rã cánh
Rụng bên đường máu đổ thây phơi khói lửa
dậy sa trường thiếp đã mỏi mắt
nhìn ra ngoài vạn lý mãi mong chờ vó ngựa
hồi quy mặc mưa đẫm chiến bào gió thốc
nhung y chàng sẽ giẫm lên ngàn vạn xác quân thù
vượt biên thùy qua mấy dặm quan san
đưa thiếp ra khỏi nơi muôn trùng khói lửa.
Chàng đã ban cho thiếp những phút giây diễm ảo
trong những đêm tuyết rơi trắng xóa
lạnh cung phòng chung rượu hoàng hoa
đãi ngộ khách anh hùng sau đêm ngà ngọc
với hương tình men rượu thiếp tiễn chân người
dạn gió dày sương khi bóng ngựa hồng khuất dạng
giữa màn đêm thiếp lại vò võ với nỗi sầu cô lẻ
nghe tiếng hoa rơi gió đùa bên vách quế
đêm xuống lạnh lùng biết tâm sự cùng ai.
Bông hoa rụng gieo sầu cho người vô vọng
ngẩn ngơ ngơ ngẩn trong mộng bao giờ
nguôi niềm thương hận trông chừng
ra ngoài muôn dặm bóng chàng khuất
sau núi rừng ngoài quan san gió ngàn lạnh lùng
nghe trống chiêng vang dậy liên hồi bên tai
mơ nhìn theo làn mây bay phút giây
sắp lìa thế gian duyên tình thôi đành ly tan
cánh hoa giữa mùa chiến chinh lửa binh
tan loạn thân phận rồi đây héo tàn tả tơi
sắc hương phai nhạt rơi rụng vùi chôn
dưới vùng cỏ hoang người muôn dặm bây giờ nơi đâu.
Nhưng bóng tà huy đã lẫn khuất dưới chân mây
như báo hiệu một ngày thu bắt đầu hấp hối
cớ sao An Lộc Sơn chưa trở về đây với người
mòn trông mỏi đợi hay là vó ngựa biên cương
đã lạc lối quay về chỉ nghe tiếng quân reo
trong lửa dậy tứ bề hò đòi Thánh Thượng
phải giết thiếp cho yên nhà lợi nước
mà ngẫm ra thiếp nào có tội tình chi trời
đã sinh ra khóe mắt làn mi thiếp như thể
một bông hoa kiều diễm chưa hưởng trọn
một mùa xuân thắm sao nhỡ nhẫn tâm giết thiếp cho đành.
Mỏi mắt xa trông ngoài ngàn cây nội cỏ
thiếp chỉ thấy bóng cờ bay theo trận gió
kinh hoàng trận gió đầu thu thổi rụng
lá ngô vàng giữa đám bụi mờ trống chiêng
rộn rã sao kẻ anh hùng chưa giục vó hồi quy
hay là đợi đến khi thiếp chỉ còn là
một thân xác vô tri thân ngà ngọc mặc bụi
lầm cát phủ nguyệt khuyết mây tan cành rơi
lá đổ ai ra đi để ai nhớ ai sầu.
Thôi thì thiếp đành chịu cảnh vàng phai
đá nát mộng tàn rồi tan tác cánh hoa xuân
một cuộc ái ân ngàn đời cách biệt
đợi đến khi tàn cơn binh biến thì chàng
đâu còn gặp mặt Thái Chân rồi tay nào
chàng ấp ủ dung nhan tay nào lau lệ
anh hùng nghẹn chảy thiên trường hận ngàn năm
còn tức tưởi khi cánh tàn hoa đã lịm
dưới hoang mồ thôi hết rồi tiếng ái tiếng ân
thôi gởi lại mưa Tần gió Sở hoa xuân
rã cánh bên đàng chẳng biết ai
còn nhớ thiếp hay chăng.