Có một nàng tuổi hồng chan chứa
bến sông xưa sớm chiều đưa đò
mãi chờ mãi đợi người khách chung tình
khách là chàng biên đình tráng sĩ
phút say xuân ước hẹn tương phùng
thế rồi gió bụi nặng kiếp phiêu bồng
chàng thì mịt mùng bặt chim tăm cá
nhưng nàng trung trinh sắt son vẹn tình
sớm chiều bao khách sang sông
cô lái đò vẫn hát vẫn hò
tự một đời một thân đơn côi ai ngờ đợi lại làm cơn phong ba reo bão bùng cho thân gái
cô lái ơi vì đâu
duyên số không đẹp đôi
bến đợi khóc hay cười
Khách đa tình không là tráng sĩ
trớ trêu thay lão trượng râu dài
sớm chiều lão trượng cợt liêu không rời
dẫu cho nàng không tài đội đá
vẫn không hơn lão trượng tinh đời
thế rồi bến đò lặng lẽ muôn đời...