Chớ hỏi sao tôi viết nhạc buồn
Tôi viết nhạc buồn để tặng quê hương
Em thấy không cảnh đời thê lương
Em thấy không những người nằm xuống
Em thấy không đất mẹ đau thương
Chớ hỏi sao tôi hát nhạc buồn
Tôi hát nhạc buồn tặng người cô đơn
Ôi xót xa người mẹ ôm con
giữa nắng trưa bên lề đường vắng
không nói năng mắt lệ trào tuôn
Trần gian giá lạnh, lạnh rét mướt hình hài
và người xa chưa về bến
Tìm đâu nụ cười của ngày xưa thân ái
ôi đã chết trên vành môi
Chớ hỏi sao tôi viết nhạc buồn
Tôi viết nhạc buồn đẹp tình quê hương
Khi nước non nhuộm mầu tóc tang
Cung phím đâu đem đàn lạc hướng
thêm đớn đau đất mẹ sầu thương.