Nghe và em nghe, tiếng anh đâu đây giọng nói khe khẽ.
Thấy rồi em thấy, chiếc áo em xanh màu xanh những ngày đẹp.
Mắt một màu tối, giữa đêm hoang vu dường như hấp hối.
Khóc rồi em khóc chẳng ai bên em sẻ chia những vui buồn.
Người với đêm dài, một chút hơi thở hòa với bao nhiêu điều muốn nói.
Lại vắng một người, lại hát một mình lắng nghe âm thanh để nhớ đến ai... ngồi nhớ bóng dáng ai... để giờ em tìm bờ vai tìm làn hơi của ai đã, tự nhốt tim mình vào cõi mịt mù những phút giây, những khát khao đến với em đã mất rồi.
Nhớ và em nhớ, khúc ca khi xưa mà em đã viết.
Hát và em hát, những khi bên anh giờ đây đã không còn.
Mắt một màu tối, giữa đêm hoang vu dường như hấp hối.
Khóc rồi em khóc chẳng ai bên em sẻ chia những vui buồn.
Người với đêm dài, một chút hơi thở hòa với bao nhiêu điều muốn nói.
Lại vắng một người, lại hát một mình lắng nghe âm thanh để nhớ đến ai... ngồi nhớ bóng dáng ai... để giờ em tìm bờ vai tìm làn hơi của ai đã, tự nhốt tim mình vào cõi mịt mù những phút giây, những khát khao đến với em đã mất rồi