Ta ngự trên đỉnh trời
Canh một vùng biên ải
Cho làn sương mong manh
Hoá trường thành vững chãi
Lán buộc vào hoàng hôn
Ráng chiều vàng tơ ươm
Giữa núi non điệp trùng
Ríu rít ngàn chim muông
Bao mùa đi thăm thẳm
Trong mung lung chiều tà
Có bao người lính trẻ
Cứ lặng thinh mà già...
Áo xanh phai bạc trắng
Tóc đầm đìa sương bay
Lời yêu không muốn ngỏ
E lẫn vào gió mây...
Triệu lứa đôi hạnh phúc
Hàng triệu đôi uyên ương
Nhớ chăng người lính đảo
Lính đỉnh trời biên cương...
Bỗng ngời ngời chóp núi,
Em xoè ô thăm ta ?
Bàng hoàng xô toang cửa
Hoá ra vầng trăng xa...