Tôi kể người nghe, ngày xưa thời Phật, có một ngài Tôn Giả,
tên Mục Kiền Liên, Đại Hiếu là biệt danh,vừa chứng được lục thông.
Ngài muốn đền công ơn sanh dưỡng, tìm khắp muôn phương,
xem coi mẹ mình, sau khi qua đời, nghiệp duyên thúc đẩy sanh về nơi đâu.
Rồi một ngày kia, Ngài thấy mẹ mình chịu cực hình cay đắng,
dưới tận âm cung, đói khát mẹ lạnh rung, thương qúa sầu lệ rơi.
Ngài mới bèn dâng cơm đến Mẹ, mẹ thấy cơm kia, đua tay lên và,
thương thay cho bà, cơm đã hóa lửa nuốt mà đặng đâu.
Ôi thương mẹ già, Mục Liên trở gót quay lui về dương thế,
xin trên Đại Giác, ban con một pháp đặng cứu độ mẹ hiền
Đức Thích Ca phân qua, tội chướng sâu xa không thể cứu được đâu
bao nhiêu nghiệp chướng cũng mẹ con chịu thôi, mẹ con chịu thôi
Thế Tôn thương tình, con phải làm gì đặng mẹ mình thoát khổ
Đức Phật dạy ngay, thiết cúng mười phương Tăng,
nhân đúng ngày Vu-Lan
Ngày ấy truyền lan xa mãi mãi, bao thế năm qua, chư Tăng luôn lưu truyền
Phật tử đồng thệ nguyền, nguyện noi gương hiếu của Đức Mục Kiền Liên.