Miền Trung yêu thương ôm mãi vào lòng
Người con gái Hà Nội
Dáng xuân xanh tuổi đôi mươi
Làn tóc mây bay dịu dàng
Nón nghiêng che nụ cười duyên dáng
Chị là cô tấm giữa lòng quê hương
Từng dòng nhật kí ngày nào còn đây
Vẫn thiêng liêng trong triệu tấm lòng
Ngàn lời hát ấy cuộn trào trong tim
Dẫu bao năm thời gian lặng lẽ trôi
Giữa nơi chiến hào thấm giọt máu đào
Người bác sỹ quên mình vì quê hương
Người con gái ấy, người con gái quê hương
Giấu trong tim yêu thương, ngọn lửa hờn căm
Giữa bom đạn thét gào, băng qua từng chiến hào
Làm dịu đi nỗi đau nhân thế
Người con gái ấy, người con gái Việt Nam
Sống hiên ngang, ngã xuống vinh quang
Cho ngày mai rực sáng
Đoá hoa xuân dâng đời, ngát hương thơm giữa trời
Núi sông ngàn năm hát mãi
Đặng Thuỳ Trâm ơi!