Nhìn dòng sông trôi, đưa anh về nơi kỷ niệm.
Và nhịp cầu tre, đong đưa lắc lẻo gập ghềnh.
Một người con gái, tóc mây bay theo gió chiều.
Chèo xuồng trên sông xuôi theo dòng nước Hậu Giang.
Kìa đàn chim non, tung tăng trên đồng lúa vàng.
Nhìn chiều hoàng hôn, thương em gái nhỏ mong chờ.
Nàng thường ra bến ngắm mây bay về cuối trời.
Chờ chàng phương xa, bao năm chưa về thăm quê.
[DK:]
Quê em, Hậu Giang nước đổ.
Tràn ngập phù sa, qua những đồng xanh bát ngát.
Quanh năm trái ngọt cây lành.
Như môi em mọng, cho lòng anh đắm say.
Xa quê làm sao quên được.
Những chiều đò ngang, sang Ninh Kiều em đứng đón.
Quê Hương, muôn thuở vẫn là,
Tình quê chan chứa... như dòng sông quê ta.
Giờ anh nơi đây, qua bao thời gian cách biệt.
Nhìn lại dòng sông, sao nay đã đổi nhiều rồi.
Nhịp cầu tre xưa, đã không còn qua con rạch.
Và nhịp hò khoan, em tôi giờ đã về đâu?
Đường mòn năm xưa, anh quen từng phiên đá sỏi.
Giờ chỉ còn đây, dư âm tiếng vọng ngày nào.
Vì người năm xưa, đã sang sông về bến lạ.
Còn lại nơi đây, công viên xanh màu rêu phong.