Ôm bóng đêm mình ta, biết đâu là nẻo về
Sương ướt vây làn mi, bỗng nghe đời trống vắng
Trông bóng ai dần xa, trông bóng đêm sương nhòa
Đơn chiếc như vầng trăng, vẫn mong chờ bơ vơ
Theo bóng chim chiều hôm, bước chân tìm nẻo về
Đêm trắng trao tình nhân, những yêu hờn đắm đuối
Khi trái tim thầm say, luôn khát khao bên người
Khi nhớ nhung trào dâng, theo bóng mây mù khơi
Nên vết đau ngàn sau cuộc tình.
[ĐK]:
Lặng ngờ vầng trăng ai, có ngây ngất khi thề bội
Lặng ngờ hàng cây xưa, có xanh thắm khi tự tình
Lặng thầm lời ngu ngơ, lặng buồn chờ con tim vẫn chờ
Dịu dàng choàng lên tôi, bóng đêm khát khao địa đàng
Dịu dàng người bên tôi, những ngây ngất khi tự tình
Vụng về lời yêu đương, dịu dàng lời con tim vẫn chờ
Trong những đêm chập chờn, tận cùng nhung nhớ
Nghe gió se lạnh về, tận cùng đơn côi
Bâng khuâng tình hỏi tình, con tim thầm hỏi người
Nhớ thương cạn buồn sao.
Khi bóng đêm trào dâng, khẽ nghe tình trở lại
Môi nhớ nhung làn môi, những ân tình thắm thiết
Ngây ngất tay liền tay, qua bóng đêm u hoài
Trông nhớ nhung tìm nhau, trông ánh sao trời rơi
Nên vết son ngàn sau cuộc tình.