Có phải em là mơ?
Trong mộng tôi đợi chờ
Có phải em là thơ?
Dệt ngôn ngữ thành tơ.
Có phải em là mây?
Chở hồn thơ ngàn bay
Địa đàng rong khắp nẻo
Cho tôi cuộc sống này.
Có phải em là trăng?
Thi nhân say cung hằng
Nhìn em nguồn thanh thản
Quên bao nỗi nhọc nhằn.
Có phải em là tơ?
Dệt hồn tôi nên thơ
Mà vô vàn ngôn ngữ
Chưa nói hết mong chờ.
Có phải em người tình?
Rực sáng ánh bình minh
Soi niềm yêu phơi phới
Vẹn cuộc tình trắng trinh.
Em có phải là thuyền?
Đưa tôi về bến duyên
Rời đại dương mộng mị
Chan hoà chốn bình yên…
Nguyên Thạch