Tình là phù du đã đưa em về với người
một mình đời trống vắng, trắng tay vì không tiền
nghèo mà chịu khó cũng chẳng ai gần cuộc đời
buôn ba ngược xuôi, một kiếp sống nhân sinh.
Phận mình nghèo khó nhưng phải đâu nào là tội
đợi cười người nói xua ta như loài cốn chui
tiền là mảnh giấy nhưng quý hơn đời con người
xem như chưa hề quen, yêu chi cho thêm niềm đau
khi thấy bên đời ta là trắng tay.
Đường đời vang nẻo đã đưa em xa khuất phương trời nào
nhịp tim anh đau cô đơn, khóc hờn vì em gian dối
mong sao cho thay đổi thế gian kia người xem thường
đời nhìn ta chua cay từng năm tháng.
Người giàu sang nắm cố bác thiếu tiền
thiếu chi người nghèo
đồng tiền kia luôn như keo gián đời em vào hư ảo
trong đêm ta khóc suốt thương cho phận kiếp nghèo
lòng thầm mơ, sẽ có một ngày tình đời thay đổi.
Đường đời vang nẻo đã đưa em xa khuất phương trời nào
nhịp tim anh đau cô đơn, khóc hờn vì em gian dối
tình là phù du đã đưa em về với người
một mình đời trống vắng, trắng tay vì không tiền
phận mình nghèo khó nhưng phải đâu nào là tội.