Một mùa thu trước khi nắng chiều nhuộm vàng tóc ai.
Khi hoàng hôn tới đôi người chung lối lúc hoa nở trên bước đi
Vuốt tóc người yêu anh nhìn đường xa hoang vắng...
nhặt cánh TIGÔN anh bảo rằng: như tim vỡ...
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi
Để người em gái xanh tuổi đời một lần vấn vương
Đâu ngờ giông tố phai màu hương phấn héo xuân thì khi trót thương
Có biết gì đâu khi còn đường trăng chung bóng..
và sắc TIGÔN kia ngỡ màu yêu trong trắng...
Muôn đời vạn kiếp không biến suy.
Rồi một người ra đi bến cát lạ trách trăng sầu
và một người cô đơn ôm gối lẻ khóc duyên đầu.
Rồi thu qua và thu qua.. thu nào mình hẹn hò thu nào xa?
Vào một mùa thu sau con đò tách bến sang ngang,
mà đường dài miên man thu còn dấu bước anh sang,
Vườn Thanh ơi! Người xưa ơi
Thôi đành vĩnh biệt nhau từ đây
(Có nghe trái sầu đang rụng rơi)
Rồi từng thu chết thu chán chường tìm lại xứ thanh
Khi tình câm nín cho buồn lên tiếng những đêm dài ngỡ bước anh.
Nhớ lúc hẹn xưa anh nhìn đường xa hoang vắng
nhặt cánh TIGÔN anh bảo rằng (thở dài) như tim vỡ
Khi hiểu tình xưa còn thấy đâu.
Và tình yêu đầu
Ngàn thu thương đau (chôn sâu)