DÙ CHẲNG CÒN GÌ NHAU
Nỗi nhớ tràn về đau con tim côi,
thương yêu còn đọng hương trên đôi môi,
Tiễn chân em đi nghe mùa thu chết,
giọt nắng cô đơn, chìm khuất sau đồi.
Có những chiều buồn ta đi lang thang,
men theo kỷ niệm rơi trong không gian.
Hôm em ra đi nghe trời bão tố,
ngập lối em đi, ngập lối ta về.
Em theo chồng, nơi quê người xa lắm,
anh trông theo con tàu mà lòng cứ xót xa
Cuộc tình giờ đã phôi pha, mà lòng thì vẫn thiết tha,
biết khi nào em về, khi nào về lại quê ta.
Em theo chồng, nơi không cùng ngôn ngữ,
anh chơi vơi như người vừa tuột xuống hố sâu.
Cuộc đời người có bao lâu, cuộc tình thì đã bay cao,
biết khi nào em về, tuy giờ chẳng còn gì nhau.
Những đêm buồn tràn ngập cơn men say,
tàn canh em ơi khói thuốc đọa đày.
Hôm em ra đi cả hồn anh chết,
mộng đã tan theo ngày tháng lưu đày.
Thủy Lâm Synh
Jan. 01, 2011