Từ ngày xa vắng người, từng niềm vui tiếng cười
Đã thiếu vắng trên bờ môi.
Từ ngày xa vắng người, đường về trong đêm tối
Chỉ còn một mình anh thôi.
Càng ngược xuôi giữa đời, càng nhiều phen rã rời
Với nỗi nhớ không hề vơi.
Một người nơi chốn này, một người nơi phương ấy
Ngày càng mịt mù xa xôi.
Khi xưa yêu nhau em thường nói
Sẽ mãi mãi không đổi thay cuộc tình hai chúng ta
Thế giới đó biết bao lừa dối
Em đi chung với anh thôi, nguyện thề không cách xa
Nay em ra đi không từ giã
Lúc thế giới chưa đổi thay thì tình em chẳng phai
Cứ mãi níu kéo vô vọng quá
Để phút cuối xa thật xa, anh quay lại khẽ ôm niềm đau này.
Chiều về cơn gió đông làm nặng thêm cõi lòng
Những nỗi nhớ thêm nặng hơn
Nguyện cầu nơi chốn nào trên đường mưa giông bão
Và đừng để lại trong em
Thềm nhà xưa vắng tanh, một mình anh rất buồn
Đốt thuốc nứt đôi vành môi
Ngoài đường mưa gió gào, lụt lội như than khóc
Vì em đâu ?
Đành cất giữ ký ức xưa về em
Làm hạnh phúc cho riêng mình
Thật khó có ý nghĩ sẽ đổi thay
Một tình yêu cùng em đó.
Cho anh xin yêu thêm lần nữa với quá khứ đêm từng đêm
Chập chờn trong giấc mơ.
Yêu em trong con tim tàn úa khi đơn phương bước đi qua
Dòng đời bao xót xa.
Cho anh xin yêu thêm lần nữa vẫn cứ mãi như ngày xưa
Mình còn xây ước mơ.
Yêu em như yêu trong tìm kiếm, cứ nuối tiếc qua đời sau
Con tim này sẽ không đổi thay.