Em yêu anh như thể đã nghìn đời
Mắc nợ anh rồi duyên kiếp đã khơi
Một nụ hôn mãi không rời mộng mị
Chưa trả cho người thi vị tình yêu.
Anh yêu em cho nắng thẹn trời xiêu
Mắc nợ em rồi mỗi chiều tha thiết
Một vòng tay đón ân tình xanh biếc
Chưa kịp lạ đã rộn ràng vút câu ca.
Lại nhớ thương đến vô bờ thương nhớ
Vội vã tìm da diết trốn trong mơ
Cách xa nào thẫn thờ từng hơi thở
Xa một ngày như muốn vỡ tim ra.
Ta yêu nhau như thể đã nghìn đời
Mắc nợ nhau rồi duyên kiếp đã khơi
Hãy thiết tha hơn bao lời ca đó
Về mau đi, kẻo héo úa xuân thì!