Giấc mơ ấy giờ đâu, con đường giờ riêng em lạc bước
Xác xơ lắm hàng cây bơ vơ trong chiều buồn thoáng run run thở dài
Chợt nhận ra chiều thu lá vươn bờ vai héo khô.
Thoáng yêu dấu ngày xưa vương trên vai
Nơi đây mình em lặng thầm trong hy vọng rất mong manh
Từng ngày mưa vẫn vô tình rơi
Nhưng trong con tim giờ đây đã thôi mong chờ.
Con đường thật dài bàn chân chợt quay bước nhanh
Nghe mưa rơi sau lưng thời gian.
Từng ngày trôi qua trôi hết những chiếc lá rớt trên đường
Từng ngày trôi qua nghe mưa bỗng vọng lại về ngàn lời yêu thương
Từng ngày trôi qua anh vẫn cứ bước chân ngược
Ngược phía cuối con đường nơi em đang chờ anh.
Lệ nhoà trên mi nhưng chiếc lá ấy vẫn cứ xa cành
Lệ nhoà trên mi nhưng sao yêu thương chỉ là mong manh
Lệ nhoà trên mi phai dấu bóng dáng phía cuối con đường
Hình bóng dĩ vãng vô thường
Bàn chân cô đơn quay bước đi ngược về phía không anh.