Tự mình làm quen bóng tối
Tự mình thường hay lấy quá khứ ra nhìn
Nhìn lại từng vết cắt
Rồi lòng chợt đau thắt
Chẳng buồn gạt nước mắt.
Nước mắt bấy lâu không được lên tiếng
Chỉ cố sống trong bao niềm vui giả vờ
Giả dối chính con tim của mình
Để chắp vá lại ánh bình minh
Những mảnh vỡ dĩ vãng vô hình.
Tự mình làm mình đau thôi
Trăm sự buông trôi
Mọi thứ cũng đã quay mặt đi rồi
Tự mình lục tìm cô đơn
Cho mắt cay hơn
Dằn vặt như mưa từng cơn