Bảy năm về trước, em mười tám,
anh mới, đôi mươi, trẻ nhất làng.
Đường mình đi giữa, hai sườn núi
Ðôi ngọn nên thường, gọi Núi Ðôi
Rồi sang mùa bỗng, quê lửa khói
Ngõ chùa cháy đỏ, những thân cau
anh đành lên đường đi, chiến đâu
càng lắm, gian khổ, càng nhớ nhau
Núi Ðôi, trong dựng, kề ba xóm
đồn lũy, trông xa, rợt bóng cờ
em thường, đi về, gần nơi ấy
nơi mình, quen hẹn, bên sông xưa
Rồi anh về phép, thăm làng cũ
náo nức bao nhiêu, ngày trở lại
nào ngờ, tim cuối, ôi buốn lắm
em đã yên nằm, chân núi đôi
Nhìn lên triền dốc, anh sầu nhớ
nỗi lòng khắc khoải, tìm chim đêm
ngỡ hồn em về, trong sương tím
còn núi đôi mà, anh mất em