Thơ: Hoài My
Em không là men rượu
Sao đã làm anh say
Em không là heo may
Sao làm anh buốt giá
Em không là tia chớp
Sao tim anh lạc rơi
Em không là mặt trời
Sao thiêu đốt trong anh
Có vì sao lạc phiêu du về lối cũ
Hái nụ hôn đầu nghe xơ xác tim đau
Cố tìm quên rồi sao nghe hoài nhức nhối
Lỡ một khung trời ai ru mãi tình nhau
Lá vàng rơi rụng lao xao cùng nỗi nhớ
Ngỡ mình đã là viên đá cuội trăm năm
Cơn mơ nào tan vội
Nhung nhớ nào chưa nguôi
Bờ môi nào đơn côi?
Thương yêu nào giăng lối
Anh là sóng xô vội
Bạc đầu trắng biển xanh
Ôm sầu nghiêng vách núi
Chờ chút tình mong manh