Chiều hoàng hôn, nắng ngả về Tây
Khuất nẻo đường mây tiếng nhạn kêu bầy
Sương giăng mờ bến Ngự năm ấy
Nam Giao chừ vắng người về đây.
Từ Gia Thọ cung vắng sầu lây
Ngồi đối gương, hình dung héo gầy.
Ngày hợp hoan vụt như bóng câu
Đêm gối sầu mới thật dài lâu
Kiếp má hồng vay tình cung cấm
Thân cô phụ trả nợ núi sông.
Ơi! Nước xuôi dòng Hương
Gió mây ngàn phương có từng nghe buồn?
Ơi! Cố hương biền biệt
Hiếu đạo ngổn ngang từ khi thuyền xa bến.
Ơi! Gấm nhung vàng son
Áo khăn ngựa xe, sáng mặt uy quyền
Ơi! Mắt loan mày phượng
Má hồng môi thắm, chiều về lại xoá đi.
Dòng đời như nước cuồn cuộn trôi
Khóc cười buồn vui thế sự luân hồi
Ai hay được sau rèm châu ấy
Cung oán hờn tranh đoạt chẳng ngơi
Ngày cố vui, đêm cũng lẻ loi
Tưởng ngắn thôi, ngờ đâu suốt đời.
Phận thuyền quyên cần nơi náu nương
Ai ngỡ mình gánh trọn sầu thương
Vai gia đạo, bao cuộc tang tiễn
Vai sơn hà, bảo toàn nước non.
Ơi! Nước xuôi dòng Hương
Gió mây ngàn phương có từng nghe buồn?
Ơi! Cố hương biền biệt
Hiếu đạo ngổn ngang từ khi thuyền xa bến.
Ơi! Gấm nhung vàng son
Áo khăn ngựa xe, sáng mặt uy quyền
Ơi! Mắt loan mày phượng
Má hồng môi thắm, chiều về lại xoá đi.