Trong đêm một mình anh lẻ loi
Muộn phiền bước những bước chân không thành
Tiễn Một Người ra đi biết sẽ không còn gì
Còn chăn giọt lệ hoen bờ mi.
Sân ga chỉ còn riêng mỗi ta
Còi tàu thét những tiếng nghe não nùng
Giữa cuộc đời mênh mông có nỗi đau muôn chùng
Nỗi đau của kẽ mất người yêu.
[ĐK:]
Giờ thì nhận ra anh đã mất em trong vòng tay
Tình ta đang đắm say anh lại không giữ được em
Để giờ đây ngày đêm cứ oán trách thân mình
Tại sao để cho người ra đi.
Tự nhiên bật khóc khi anh đã cố dấu đi bao niềm đau
Đàn ông đâu mấy ai yêu lại đi khóc vậy đâu
Thì cầu mong ngày sau
Giữa thế giớ muôn màu, hiểu cho nỗi đau mất người yêu.