Intro:
Khói
Anh đã không ngừng đặt câu hỏi rằng:
"Có bao nhiêu sự chân thành, có bao nhiêu phần lừa dối, có bao nhiêu động lực khiến em lại thay đổi"
Rồi anh bế tắc, anh chôn mình trong vô vàn thắc mắc, ghen tuông, ích kỷ và đôi khi a đã cho phép mình hận em rất nhiều...
Nhưng như chưa bao giờ...
Verse:
Hãy nói với anh rằng em ko ổn
nếu cứ tiếp tục sống ko anh
hãy nói, những gì từng xảy ra
ngày hôm qua...tất cả cũng chỉ là ảo ảnh
nếu cho anh được một lần nhấc chân
quay về sống lại ngày tháng cũ
anh sẽ bước đi, thay vì chờ
quên thay vì nhớ, ko còn giận em, hận em...chỉ tổ mất thì giờ
Anh thích cái cách em cắn chặt điếu thuốc trên môi
cũng như khi bên anh em lừa dối
Anh thích cũng là lẽ thường tình thôi
vì vốn dĩ anh ko thể làm gì khác nổi
"Em biết đấy, đồng hồ chưa bao giờ ngừng quay
như quy luật vậy, lẽ dĩ nhiên là anh vẫn sẽ yêu em nhiều hơn từng ngày"
Ngày ý nghĩa là khi a quên đếm
khoảng cách chẵng bao xa đâu em
Cũng đã 200 đêm, niềm đau kia a nếm
Mưa ngừng rơi bên thềm, là lúc a quên tên...em...
Anh chưa từng mong em sẽ trở lại
Giống như cách mà em chọn ra đi,
Anh cũng chẵng còn mơ thấy em vào mỗi tối
Em thấy đó, sự thật em đã để mất anh rồi
Em ơi! Anh đã tốn quá nhiều thời gian để "ngã"
Anh chưa từng nghĩ quên em là điều dễ cả
Kể cả..."việc em rời xa"
Anh là tội đồ của chính bản thân
Khi chọn cách đơn phương yêu em mà k phải ai khác
Thậm chí còn ko *** đối diện với bản thân
Trước gương, anh còn phải quay đi nơi khác
Quá lố bịch, trò đùa của hai ta
Hay chỉ là sắp xếp của tạo hóa?
Giống như em vẫn thường bảo là
Duyên phận chỉ đến đó, vớ vẩn quá...
"Trong từng cung bậc cảm xúc anh từng giành cho em thì đây chính là nốt cao nhất
Anh đã luôn chân thành kể cả khi buông tay em vẫn chưa phải là lúc đau nhất
Chỉ là nó đã và đang quá thừa, quá thừa với thời gian thôi
Em cũng đừng thắc mắc bởi những khúc mắc của em cũng dần hé theo thời gian thôi"
Ngày 217, Anh xin lỗi,
Anh không còn là KHÓI của em nữa
Anh đã khác rồi, chào em!