Mộng mơ không dám đời xác xơ nghèo
Không nhà không cửa một góc cheo leo
Buồn ơi da diết không tên
Phải lo cơm áo bon chen
Tình yêu riêng đã từ quên.
Một thời con gái trời đã an bài
Gia đình em nghèo hạnh phúc chua cay
Mẹ cha quên đứa con thơ
Mồ côi khuya sớm bơ vơ
Tự lo lấy thân cho mình.
Ai thương em bây giờ? Lòng em xót xa
Em đâu dám lạc lõng người ơi
Mặt son da phấn theo người
Sợ đời gian dối đầu môi.
Chợ xa buôn bán mà vẫn luôn nghèo
Mưa chiều âm thầm lạnh giá mang theo
Nhiều đêm ôm gối than van
Đời anh sung sướng cao sang
Còn em xót xa vô vàng.