Bản thân tôi những ngày qua, tôi đã đi quá xa
Có những khoảnh khắc nặng lòng
Có nước mắt chảy thành dòng
Người yêu tôi cũng chẳng muốn bên cạnh tôi thiết tha
Tôi không còn thấy mình bình thường
Bạn bè tôi cứ như thế, luôn cần tôi sáng đêm
Đứa muốn tôi mất cuộc tình
Cứ muốn nói dối gia đình
Một góc tối tôi nhận ra, tôi đã đi quá xa
Xa với hiện tại
Cũng bởi vì phê, người đời khen chê
Cũng bởi vì phê, thời gian trôi lê thê
Đời là u mê, sao tôi ngô nghê
Quay lưng đi hết, để rồi đánh mất tất cả
Chẳng còn bình minh, chẳng còn yêu thương
Dù là khoảnh khắc, tôi cũng chẳng thể bình thường
Rồi một ngày mai, tôi chẳng nhớ ai
Đến với tôi mặc cho sớm mai
Chẳng còn chút tương lai