Một miền quê hương khi xưa ai khéo đặt tên
Lạc giữa mênh mông rừng thiêng âm u nước độc
Chẳng phải yêu quê bên anh đời em dịu ngọt
Chỉ một lần thôi, yêu rồi anh lại càng yêu thêm.
[ĐK:]
Tân Kỳ quê em mặn mà anh ơi…ơ…hờ…
Tâm hồn người quê sáng hơn trăng soi
Qua dòng sông con chạm mùa cam tươi
Thóc tràn nong phơi gặp ánh mắt em cười.
Đổ mồ hôi dựng xây quê mới
Sân chiều em đợi mà sao anh chưa tới
Đất này mặn mòi hơn lời chào mời
Biết rằng đường dài quanh co dốc núi
Anh ơi! anh nhớ…về…XỨ LẠT QUÊ EM.