Đêm khuya đã về với một thói *** như cũ,
anh vẫn nhìn ra ngoài hiên chỉ còn lại xác lá mùa thu.
Không gian vẫn thế, không gì thay đổi, chỉ vắng mình em thôi ,
chỉ trách bản thân có em nhưng không thể giữ nổi, đành mất em.
Và em thử đoán xem,
anh sẽ sống thế nào nếu như mai này không có em ?
Căn phòng không tiếng người, không ai trách móc,
không còn những tiếng cười mà chỉ còn là những tiếng khóc.
Bao nhiêu sao trên trời là bấy nhiêu đêm nước mắt rơi,
nhưng anh vẫn chừ đợi dù biết rằng em sẽ không tới,
vì đây là cuôc sống phải học cách chấp nhận.
Khi không còn em nữa âu cũng là số phận,
anh nghĩ chúa trời đã sắp đặt vì có những nổi nhớ dù cố găng thôi nhắc nhưng hằng ngày anh có muốn hay không a vẫn phải luôn luôn đối mặt,
nhưng anh sẽ quên mau vì anh biết mình sinh ra để biết tên nhau chứ không thể nào ở bên nhau.
Mình xa nhau nhé anh yêu, nươc mắt em rơi vào tim. Một mình lê bước cô đơn, bước chân đau kí ức nhạt nhòa.
Ngày xưa anh cứ nghĩ mình đã là một đôi,
đươc bước chung một lối nên không thể ngờ hôm nay mọi chuyện lại thay đổi.
Cũng như khi còn bé anh đâu đoán đươc dòng đời bất tận mà chỉ có hai ngã rẽ:
một là anh cố gắng, hai là anh từ bỏ những gì mình đang có hạnh phúc và bình yên sống bên em những ngày tự do.
Và rồi dường như là anh không thể giữ được hạnh phúc chúa trời đã ban cho.
Nhắm mắt và quay đi để biết mình xa nhau vì anh có níu kéo yêu thương cũng không thể quay lại như ngày đầu,
lúc đó bên cạnh em sẽ có một người khác,
còn anh thì tri kỷ hăng đêm vẫn chỉ là những nốt nhạc.
Vậy thì tại sao mình không tự giải thoát bằng cách cố gắng quên đi nhau để cho vết thương ngày xưa đừng đi quá sâu và đừng để quá lâu thì lòng mình sẽ thôi không còn quá đau.
Mình xa nhau nhé anh yêu, nươc mắt em rơi vào tim. Một mình lê bước cô đơn, bước chân đau kí ức nhạt nhòa.....p/s: có lẽ anh phải quên e đi :)..sr.....