Em, đò em chơi vơi nọ bến.
Anh, vầng trăng lang thang ở đâu?
Mà để buồn, buồn câu thơ em viết đong đầy.
Về đi, muốn bẻ, muốn chặt đôi tùy người.
Đừng xa nhau, nơi đó có chi phôi mà đi cho bằng được.
Đứt tình ta một kiếp người ơi!
Sao vô tâm bỏ em ở lại?
Nhớ thương nay biết gửi về nơi mô?
Ai ở đây kia đang chờ mà vội.
Sao chẳng nối một lời với nhau?
Người chặt đôi vầng trăng mỗi người mỗi nửa.
Biết còn có bao giờ tròn trăng ơi?
Trôi về nơi đâu, cao vời vằng vặng
Em, đò em néo chờ vầng trăng trôi.
Này hỡi người ơi đâu rồi ước hẹn.
Ước nguyện ước, một ngày bằng mấy trăm năm.
Đò ơi! Trăng giờ có trở về không?
Đò đây, đò đây đò vẫn đợi trăng về mới xa!