Ngày tắt ngày trút những hơi thở dài khi trời tối
Trời loang những nỗi buồn dài khi đèn sáng,
đèn sáng những nỗi cô đơn nhọc nhằn của 1 ngày qua.
Người khóc.. người trút những nỗi buồn dài khi nhỏ nước,
Người biết ta không còn gì khi cạn khô,
người biết đằng sau những giọt nước mắt kia là ngày mới..
..Hạnh phúc khoác áo màu trinh trắng
..có khi phải xuống màu..
và có những lúc buồn t ê t á i ..
Phải tập mặc áo màu nâu mực đen..
Màu! Màu! màu.. tan vỡ..
Mảnh vải màu trắng đã phết lên những vết màu h o a n g v ắ n g..
Lòng người màu trắng đã phết lên những gam buồn s â u l ắ n g..
Để lại 1 trái tim khô,
Để lại 1 ước mơ khô,
Để lại một bóng đen,
1 h ố s â u ..
Để người ta nhảy xuống,
Để người ta vùng vẫy với nỗi buồn
Để người ta được khóc lên.. một mình,
Bầu trời đen ập xuống..
Đèn đường được thắp lên
Hằn lên những vết đau
l à m l o a n g n h ữ n g v ế t đ a u
Và vẽ lên ước mơ
..sau cơn đau