1. Mãi hoài trong nỗi nhớ, khiến ta dại khờ vì chàng mượn nét hồn nhiên.
Mặc người gieo cám dỗ, thiếu niên đa tình thực lòng lại khiến mình si.
Dù lòng chàng bình tâm chẳng vấn vương, tự tâm ta sa theo chẳng đắn đo ngại ngần.
Dù thầm yêu, thầm thương chẳng nói ra, tự tâm ta ôm theo bao phút giây vô tình
Liễu tàn phai nuối tiếc
Sẽ già nua suốt kiếp
Hay là ta nói hết
Ân tình ta giấu bao lâu nay
Cánh hồng phai xoá vết
Linh hồn như đã chết
Khi người đành buông hết bao lời yêu giau sâu tâm tình
[ĐK:]
Trộm lấy tâm ta mang yên bình đi rất xa
Chỉ thấy riêng ta cô đơn ngồi ôm lệ nhoà
Vì lỡ tan trong bao nhiêu mảnh tình xót xa
Cho dù là trăm năm qua cũng chẳng hề muốn cách xa
Trộm lấy tâm ta in trong ngàn muôn đoá hoa.
Tình cảm riêng ta như muôn vì sao trên trời.
Lạc mất tâm can nhìn theo hình bóng nhân tình.
Cho dù là trăm năm qua, cũng chẳng hề muốn cách xa
2. Vì tự cao hiếu chiến, khiến ta dại khờ chờ ngày chàng ngắm nhìn ta.
Vì mình quá đắc ý, thiếu niên đa tình thực lòng lại khiến mình si
Tình - trả tình tự nhiên sẽ chứng minh
Từ trên cao mây xanh cũng lắng lo đôi mình
Tình - chờ tình ngày đêm vẫn nín thinh
Từ trên cao mây xanh mải miết không se tình
Liễu tàn phai nuối tiếc
Sẽ già nua suốt kiếp
Hay là ta nói hết
Ân tình ta giấu bao lâu nay
Cánh hồng phai xoá vết
Linh hồn như đã chết
Khi người đành buông hết bao lời yêu giấu sâu tâm tình
[ĐK:]
Trộm lấy tâm ta mang yên bình đi rất xa
Chỉ thấy riêng ta cô đơn ngồi ôm lệ nhoà
Vì lỡ tan trong bao nhiêu mảnh tình xót xa
Cho dù là trăm năm qua cũng chẳng hề muốn cách xa
Trộm lấy tâm ta in trong ngàn muôn đoá hoa
Tình cảm riêng ta như muôn vì sao trên trời
Lạc mất tâm can nhìn theo hình bóng nhân tình
Cho dù là trăm năm qua, cũng chẳng hề muốn cách xa.