Anh ngồi tựa bên cạnh em, đôi bàn tay giá lạnh.
Dẫu trái tim anh có rất nhiều điều muốn nói.
Để rồi ngày mai, khi bình minh thức dậy.
Có lẽ anh sẽ hối tiếc vì anh đã không thể nói lời yêu em.
Dù anh biết sẽ thật khó để quên em.
Và cuộc sống sẽ thật vô vị nếu thiếu em.
Nhưng anh sẽ không bao giờ nói ra.
ĐK:
Lời yêu đó anh sẽ mãi dành trao em.
Và lời yêu đó anh sẽ giữ chặt trong tim.
Chỉ riêng anh biết và khóc thầm từng đêm.
Những nỗi nhớ về em cháy bỏng trong anh.
Và anh sẽ hát bài hát dành riêng em.
Một bài hát cuối mang mọi nỗi niềm của anh.
Và rồi giờ đây khi màn đêm dần buông xuống,
vẫn có anh và em.
Rất gần, nhưng lại rất xa...