Chuyện kể rằng chuyện kể rằng xưa xa, xưa xưa......
ơ có nàng công chúa, người đẹp người mười vẹn mười
Xuân tuổi xuân, xuân tuổi xuân nét ngà phơi phới
Nơi lầu son, dáng ngọc yêu kiều
Thương cha già thương đất Việt
từ biệt người yêu bước theo chồng.
Phấn son một phận nữ nhi, gác sầu bi đắng cay vì đền nợ Ô Lý.
Nước non ngàn dặm ra đi bóng ngựa phi.
Bước người đi tuổi xuân thì ngàn năm khắc ghi.
(Tình để) lại ôm niềm riêng đưa bước chân qua...... ơ xứ người xa lắc.
Lòng vẫn hướng về kinh thành xưa
thương nhớ ai mắt lệ rơi thấm lời hẹn ước bao buồn thương.
Nén chặt đáy lòng xót xa này ai thấu tỏ
Thương Huyền Trân công chúa đời Trần.
Tiếng thơm để lại sử xanh mãi về sau, nước non này ngàn đời ghi nhớ.
Hương Giang lững lơ dòng sông,
biết tìm đâu bóng người xưa
cánh chim hồng lạc vô phương……Nam.