Mình đang rất hạnh phúc biết bao
Mà sao em lại nói chia tay...trong lúc này
Làm sao,làm sao anh có thể chấp nhận sự thật này đây
( Có phải anh đã sai...sai rất nhiều )
Em à,đôi khi anh lại muốn viết những câu chuyện buồn của mình
Như ngày trước...nhưng nỗi cô đơn trống trải...
( Hay là tại vì em đã không còn )
Theo thời gian đã nhạt dần...anh đã tự đứng dậy được
Cuộc sống đã thay đổi con người anh
( Như lúc trước khi ta ân ái bên nhau )
Dù vẫn nói như thể em bên cạnh
Dù vẫn không thể nở nụ cười
Anh vẫn còn đủ tỉnh táo đễ giữ chặt tên anh
Vì em yêu xưa của anh từ hôm nay đã có người khác đến giành rồi
Anh chỉ còn lại chính mình suốt những ngày dài đăng đẳng...Vắng em mà thôi
Còn đôi chân dù mất niềm tin
Vẫn cứ tiếp tục bước qua những buổi chiều lấm lem
Còn trái tim vẫn đập cùng nỗi nhớ...
Về những năm tháng biết bao điều ấm êm
Anh ghét nắng bởi vì nắng gợi hình ảnh em
Cố chẵng xem...nhưng rồi...
Trong đêm lắng,từ những vết hằng trong tâm trí...
Anh biết rằng anh còn yêu em
Thời gian qua là một chuỗi dài sự rối loạn trong tâm trí anh
Anh ghét nắng,ghét cả em
Ghét cái cách mình chia tay trong im lặng
Anh chẵng còn buồn,chẵng còn đau...chỉ muốn em chỉ phải thấy
Anh chẵng sai,em cũng chẵng đúng khi đễ tình yêu mình dừng tại đây
Mọi thứ tồn tại bây giờ chỉ là sự hối tiếc âm thầm của cả hai...
Nhưng biết sao được...
Ta đều đang đổ lỗi cho cuộc sống là thứ không thể đổi thay mà...
Mưa còn rơi ngoài hiên,giọt mưa tí tách...
Tiếng đồng hồ cứ quay quay từng tích tắc...
Như gã điên anh cứ mơ về ánh nắng...
Nơi anh tìm thấy bình yên tưởng như vĩnh hằng...
Và rồi anh lại hỏi vì sao mình cứ phải hành hạ nhau
Bằng những dòng chữ bâng quơ đó vậy?
Vì sao ta không thể cho nhau những kỉ niệm đẹp
Trước khi tất cả mãi xa như là gió bay?
Cuộc sống đã thay đổi con người anh
Dù vẫn nói như thể em bên cạnh
Dù vẫn không thể nở nụ cười
Anh vẫn còn đủ tỉnh táo đễ giữ chặt tên anh
Vì em yêu xưa của anh từ hôm nay đã có người khác đến giành rồi...
Anh chỉ còn lại chính mình suốt những ngày dài đăng đẳng...
Vắng em mà thôi...
Em à...
Mưa...rơi...làm sao vơi bớt...
Từng giọt mưa tan như kỉ niệm ta rơi rớt...
Vui buồn hôm nao ,từng chiếc ôm nay đâu mất.
Chỉ còn lại tiếng người dưng,nhưng giờ anh mang đi cất...
Tất cả mọi thứ thuộc về em...và tất cả mọi thứ thuộc về anh
Để cạnh bên nỗi nhớ rồi đong đếm...một mình anh....
Anh nhớ là...
Mình đang rất hạnh phúc biết bao
Mà sao em lại nói chia tay...trong lúc này
Làm sao,làm sao anh có thể chấp nhận sự thật này đây
Có phải anh đã sai...sai rất nhiều
Hay là tại vì em đã không còn
Như lúc trước khi ta ân ái bên nhau
Còn nhớ không người yêu hỡi...
Hay em đã quên đi rồi...
Kỉ niệm trao nhau bao ngày qua...
Chỉ còn anh với bao lời ca
Vẫn viết...viết cứ viết cho mình em thôi...
Hãy cho anh biết điều em có thể làm lúc bấy giờ...
Đơn giản là cố giữ im lặng...Right?
Bỏ mặc anh bao chiều,em có thấy rằng điều đó...
Đối với anh là không hề có chút công bằng...Right?
Nước mắt anh giờ không còn rơi nữa đâu.
Anh đã sẵn sàng đặt bước tiến về cửa sau.
Mọi thứ đã thay đổi kể từ ngày anh nắm chặt tay...
Giữ lấy sợi dây mỏng manh đã bị cắt đứt từ lâu.
Bởi vì anh biết...cố giữ mãi người không yêu mình thì có ích gì...
Xem như anh viết những lời này căn bản...
Là tự an ủi để về sau cố thích nghi...
Em còn nhớ lời cuối em nói với anh không?
Cuộc sống vẫn là thế dù hai ta chung lòng...
Và đúng...ta vẫn cứ hành hạ nhau...
Bằng những dòng chữ bâng quơ đó đấy babe...
Nếu...như ai đó...có thể mang hạnh phúc cho riêng em...
Nhiều hơn là anh đã từng...chắc giọt nước mắt ngày đó anh sẽ cố nén...
Dù trong thâm tâm không thể nhìn nhận sự thật...em bước đi...
Quá khứ theo đôi chân em bị dày xéo...anh nhớ thì được gì nhưng...
Nếu hạnh phúc là nỗi nhớ thì có lẽ anh là người may mắn nhất nơi đây
Khi được em khiến cho anh nhớ mãi...
Nhớ từng điều nhỏ bé cứ khơi dậy...
Nếu em có thể cho anh biết là vì anh sai mà cả hai phải chia tay...
Thì những câu chữ này đã không tồn tại...
Và tình yêu ta cũng vậy...