Mùa thu cơn gió lay vô tình hồn tôi bâng quơ
Chiếc lá rơi vô tình hồ thu bâng khuâng
Vương bóng trăng bên thềm
Mùa thu buông gió êm đềm
Ôi tôi thẩn thờ ngồi hát một mình
Con suối hiền lượn quanh vô tình
Cho lòng sông dâng sóng gọi bờ nước cuốn
Em! Em vô tình làm dậy sóng hồn tôi
Sắc thu rơi vàng một khoảng trời xa
Tôi ngẩn ngơ trông chờ hỏi tình yêu đến bao giờ
Dù mai trên nẻo đường vô tình mình tôi bơ vơ
Nghe lá thu rơi lòng chợt say cơn mơ
Ôi nhớ thương vô bờ
Tình thu nào quá ơ hờ!