Lục bình em trôi trên chiếc xuồng ba lá đong đưa
Con gái miền quê sớm chiều qua đưa khách sang bờ
Đời nghèo nhưng lòng dạ sạch trong như nhánh sông hiền dọc Cửu Long
Sông nước quê nghèo còn thương biết mấy câu hò.
Lục bình em trôi trên chiếc suồng đưa khách qua sông
Đời bao gian khó nhưng tình quê chứa chan mặn nồng
Ngày ngày vui cùng đồng ruộng xa quen rồi với chiếc áo bà ba
Đầu che nón lá khăn rằn em mang.
Hò ơi hò ơi em là con gái miền quê sớm chiều mưa nắng trên đồng lúa xanh
Gái nghèo chân chất hiền lương nên em đâu dám sợ duyên kia bẽ bàng
Quê nghèo tay lấm bùn rơm cha mẹ em khờ bơ vơ
Thời xuân con gái miếng cau trầu em nào dám mơ.
Chiều nay trên sông trên chiếc xuồng ba lá đong đưa
Ai có qua sông nên đò em đưa khách sang bờ
Ngày nào ai trở về quê hương cho nhắn bao lời đầy yêu thương
Miền quê em đó xa rồi lòng vấn vương.