Cánh hoa xưa đã tàn úa phai, nét xuân không còn thắm tươi
Tóc xanh bạc màu tháng năm trôi
Kiếp hoa như con thuyền sóng đưa, qua bao nhiêu là bến mơ
Nhưng nay lạc loài sống bơ vơ
Phút vui xưa qua rồi thấy đâu, luyến thương không ngời nhớ nhau
Tâm tư gợi niềm thương đau
Ta thương cho những cánh hoa sắc úa hương đời
Cô đơn đời vô duyên vì xuân xanh còn ghét ghen
Cánh hoa rơi vơi tàn sắc hương, qua bao nhiêu chiều sớm trưa
Tàn rồi ngày thơ