Đã bao mùa nắng hạn rồi mưa, mà bước ai vẫn chưa quay về
Để nỗi buồn mỗi ngày nặng mang, con khóc thương cứ hỏi mẹ cha đâu
Đời trong bể khổ ai thay lòng quên bỏ dòng sông
Mắm kho rau đắng, đâu giữ được tấm lòng người mình thương
Anh sang nơi khác, quên xóm nghèo quên bờ ruộng mương.
Chiều về, xóm buồn quạnh hiu
Bờ lau xơ xác ai mong chờ người xa
Người ta chốn xa chẳng về
Quên tình, quên nghĩa bỏ con thơ lạc loài
Đêm mưa rơi, tiếng con khóc hỏi mẹ cha đâu
Từng giọt buồn canh thâu sao người đi chẳng thấy quay về, canh vắng não nề
Lời hẹn thề ngày xưa ai nỡ quên, câu lứa đôi nay chỉ mình tôi
Đành ôm sầu tình tan vỡ đôi, thôi cố quên nuốt đắng cay mà thôi.