[Intro:]
Mấy ai trên đời yêu trọn vẹn, giữ được tình đầu phải không em?
Mấy ai tìm được lối đi tốt nhất để cho đường tình khỏi chông chênh?
Mấy ai chia ly mà chẳng níu kéo, em ơi đừng đi ỡ trước miệng?
Mấy ai lấy tim về được vẹn nguyên, nữa kia vẫn đang là ước nguyện
Ta không ngoại lệ anh biết càng cố cho ra kết quả càng tệ thêm
Đã xem cũng được em chỉ cần biết anh chẳng cách nào mặc kệ em
Cứ việc im lặng để anh thấy rỏ em trong nỗi nhớ của bi kịch
Suy nghĩ của em anh càng thấy rỏ thì lại càng rối mỗi khi dịch.
[Ver 1:]
Lê đôi chân anh bước chậm, ngấm người con gái đã từng yêu
Cảm giác thật buồn vì đời thiếu em, có lẽ tim anh cũng ngừng yêu
Lang thang một mình giữa phố Sài Gòn, anh chẳng tìm ra thứ mới mẽ
Ôm trọn thương nhớ của chuỗi ngày mơ, nhắm mắt tay anh đưa với nhẹ
Vẽ chút tâm tư chút đắng chút cay, anh như người say quên lối về
Qúa nhiều tổn thương kèm sự đau đớn, chỉ tiếc hôm qua ta lỡ thề
Tình yêu với em là trò trốn tìm, anh là vị khác không mời
Nên mọi sắp đặt em qúa hoàn hảo, sao cứ nói duyên số do ông trời
Anh quá chán nãn với suy nghĩ sẽ tìm cho mình niềm vui mới
Nơi anh thường gọi "điểm hẹn cô đơn", khi nào đôi chân này thôi tới?
Nỗi buồn cứ đến mà chẳng e ngại anh sắp chẳng chịu được nữa rồi
Một nữa còn lại sẽ đến đúng không? là nữa cô đơn hay nữa vời
Anh lại tiếp tục biến mình vào vai, người đón em về nơi trước ngõ
Và lại tiếp tục mượn dòng giai điệu, để che lấp mất vết sướt nhõ
Lại cố hình dung ra từng chi tiết, thật rõ thật rõ bóng dáng em.
[Hook:]
Em có buồn không nếu như một ngày anh phải biến mất thật nhanh
Chẵng còn tin nhắn, chẳng còn lời ca, chẳng còn đâu đó "Hoàng Anh"
Sẽ chẳng còn ai vì em thay đổi tất cả chỉ mong em đừng xa
Sẽ chẳng cơn mưa ở giữa đoạn đường và cả hạnh phúc ta từng qua
Anh hỏi vì sao tình em quay gót để lại nỗi nhớ sao lắng đọng
Cứ hỏi anh đi anh sẽ trả lời "Anh có yêu em không Phúc Trọng"
Rằng đôi mắt anh sẽ đáp lại em bằng những cảm xúc của người phàm
Nhưng đừng miễn cưỡng để rồi sao đó em mang cho anh nụ cười nhàm.
[Mel:]
Từng cơn gió trôi qua mắt anh, nơi không còn em nữa đâu
Và anh biết mình phải cố quên em thôi
Người vẫn đi dù anh đã níu kéo khi
Người vôi quên mà chẳng hề suy nghĩ chi
Giờ còn mình anh cứ nuối tiếc mãi
Giờ còn mình anh cứ nhớ em hoài.
[Ver 2:]
Lời nói từ biệt đã bao lâu rồi nhắc lại nơi tim anh còn nhói
đơn giản chỉ như giây phút sống còn bị cả cuộc đời này từ chối
Nói... phải nói yêu em bao lần nữa
Cô đơn giết anh như cách họ nói "dù anh đã khoá 3 lần cửa"
Tìm giây phút ngày đầu nó như níu cả gió mây
Thôi không cần cho thêm nữa, vết thương anh đã có đây
Thương em nhiều lắm thì bấy nhiêu đây hề hấn gì
Như đó là lúc trước còn bây giờ tim anh đã chuyển màu trắng vì
Em chẳng còn yêu được anh cũng giống anh chẳng còn yêu được ai
Ta đã từng yêu được nhau, chỉ là giờ ta đóng ngược vai
Anh chẳng biết cách diễn tả nỗi buồn của mình trót lọt như Khói
Trong thật tế vẫn là Hoàng Anh nhưng kết quả đó em thấy rồi
Đừng hỏi vì sao ta lạc mất nhau là do duyên phận ta bẽ bàng
Đừng trách đừng hờn gieo lỗi cho nhau anh xin chấp nhận vai kẽ hàng
Và kể từ nay chắng ai phiền em, vì anh cũng chỉ là thằng ngốc trước ngõ
Anh thừa biết vị trí quan trọng của mình ngày nào bị em tước bỏ…
[Mel:]
Từng hạt mưa vẫn rơi trước hiên, nơi không còn em nữa đâu
Và anh biết mình phải cố quên em thôi
Người vẫn đi dù anh đã níu kéo khi
Người vôi quên mà chẳng hề suy nghĩ chi
Giờ còn mình anh nơi cô đơn mãi mong chờ em quay về.