Lý qua cầu:
Người ơi sao nỡ quên ân tình.
Gia đình êm ấm của ngày xưa
Đành phải cách ngăn còn đâu
Từng ngày yêu thương
Nhưng giờ đây đã xa nhau rồi
Đành quên ơn nghĩa dưỡng nuôi tảo tần cưu mang.
Bao tháng chờ mong người con.
Mong con khờ học giỏi chuyên cần
Thời gian như nước trôi sông dài.
Bây giờ mẹ đã mang bệnh căn
Cần lắm những người con
Cận kề chăm nôm
Mong mẹ mau hết bao bệnh tình.
Ngờ đâu ngang trái đẩy đưa mẹ giờ ai nuôi
Than thuốc tiền nong làm sao
Út em mày hãy lo mẹ già.
Lý mỹ hưng:
Mẹ hiền ơi, con khờ phải xa mẹ rồi
Về nơi xư lạ đô thành để lo kiếm tiền
Mẹ đừng lo tiền đây con gửi tháng ngày chăm nôm
Đêm nhớ ngày mong cầu chúc mẹ luôn bình an
Thuốc than mang về mong ngày bệnh mẹ mau khỏi
Dẫu cho cơ cực nhưng lòng con đầy niềm vui
Nào ngờ đâu, thói đời đắng cay muôn phần
Tiền đây con gửi nhưng nào có lo mẹ già
Mà đem xây nhà mua đất mặc mẹ ốm đau
La mắng ngày đêm còn muốn sớm xa trần gian
Thế nên âm thầm kêu thầy cầu mẹ siêu thoát.
Thuốc than mang về không màng bỏ hết còn đâu.
Lý con sáo:
Con thương sao, thương lắm mẹ hiền của con.
Mong ngày về bên nhau
Sớm hôm lo lắng mẹ già
Bao đêm nước mắt tuôn dài
Vì anh chị nào cho về dưỡng nuôi
Để mẹ trông héo hon từng đêm
Và một lần con mang lên dưỡng nuôi
Chị chửi sao đớn đau tình thân
Đi rêu rao, quanh xóm làng quên đi hiếu ân
Tiền chẳng gửi về chăm lo
Quên ơn nuôi dưỡng sinh thành
Ôi sao đớn đau trong lòng
Sao con người đành quên ơn dưỡng nuôi
Nỡ gieo nhân cho đứa em trời xa
Đời buồn nhiều lòng con sao bất nhân
Tình anh em thua một người dưng
Trăng thu dạ khúc:
Tiếng... tiếng chuông ngân rồi mà giờ mẹ ơi mẹ ở đâu.
Xứ xa con về, nhưng mẹ ở nơi nào.
Tìm quanh chẳng thấy bóng mẹ đâu.
Khóc thương nhớ mẹ con cầu trời cao xót thương.
Mong mẹ bình an, sống bên con hoài
Dẫu bao khổ cực, trọn đời đền ơn dưỡng nuôi.
Phảng... phảng phất hương trầm bay từ đâu ngát hương.
Hỡi ơi cao vời, sao nỡ đoạn đành
Vì sao chia rẻ mẹ với con
Xót xa vô hạn, con giờ rời xa mẫu thân.
Con quỳ bên đây, mắt con lệ nhòa
Thấp hương con lạy, mong mẹ về nơi cõi tiên.
Hãy... hãy yêu thương mẹ khi mẹ còn trên thế gian.
Chớ mẹ mất rùi, hối hận muộn màng.
Dù đi khắp thế gian không gì sánh bằng mẹ đâu.
Hãy nên thương mẹ, xin đừng rầy la mắng cho.
Con giờ buồn đau, nhớ thương mẹ hiền.
Áo con thơ dại, con cài màu hoa trắng tươi (tinh).