Rồi thu cũng ra đi
Tiễn thu đi với một màu trắng xóa,
Thay lá vàng bao phủ khắp lối đi,
Che mất dấu gót chân trên cỏ úa,
Mùa thu xưa lá rơi ngã muôn chiều...
Tiễn thu bay, mùa thu đầy kỷ niệm,
Xác úa vàng rơi rụng thêm ướt mi
Mang băng giá cho vai gầy buốt lạnh,
Đông lại về, rồi thu cũng ra đi...
Tiễn thu qua, tiếc ôm cành khô héo,
Trắng buồn phiền, trắng cả những ưu tư,
Chiếc lá chao nghiêng, nghiêng theo số mệnh,
Bay về đâu cơn gió thổi vô tình?
Tiễn thu sang, mùa đông về không hẹn,
Để sương mù, che khuất nắng cuối thu,
Chiếc lá khô, cô đơn còn xót lại,
Rồi chia tay cho thu đến, đông về...