Rồi hoàng hôn lại tới, nhìn mây về núi,
Cảm giác cô đơn thêm một lần nữa ghé thăm.
Ngày nắng đã tắt, từng hạt nắng dần tan,
Nhường ưu tư cho đêm êm đềm.
Từng nỗi nhớ nối nhau hóa những ánh sao miên man trôi mãi trên nền trời,
Đánh thức nỗi đau ngỡ đã khuất sâu,
Không mong muốn bất giác quay về...
DK:
Tôi muốn quên em đi, rất muốn quên em đi để tìm lại niềm vui để sống thiết tha hơn.
Thôi những đêm bâng khuâng, thôi những giọt nước mắt cố nén mà nhớ đôi khi vẫn rơi.
Lại nhìn về đôi tay điệu nhạc hòa tâm can, nhẹ nhàng hòa cơn gió khác hơn trong lòng,
Chờ ngày bớt cô đơn, tôi muốn quên em đi...
Lại là hai hướng nghĩ khác khi ta nhìn đời ta,
Ừ tôi sẽ mãi còn thích lênh đênh,
Và em tất nhiên chẳng muốn như vậy vì đời sẽ luôn bấp bênh ghập ghềnh.
Đã biết thế rồi, vẫn biết vô vọng nhưng xin giữ riêng em trong đời.
Biết đến bao giờ ánh mắt nụ cười tôi yêu đương sẽ mới phai nhòa.
End:
Tình giờ như chiếc lá bay bay khi gió về,
Buồn như phiến đá ung dung nghe tiếng đàn,
Chẳng biết bao lâu tôi mới quên em đi..?