Những giấc mơ mãi dang dở từ khi còn như đứa bé
Và nỗi đau chưa phai mờ thời gian qua vẫn ê chề.
Bước chân đi nắng hay mưa, thấy đôi mắt em vẫn như trời đêm
Gối lên hồi ức đong đưa, lâu lắm ở trái tim em, hết êm đềm
Là vì ai, khiến em chẳng yêu con người, tháng năm trôi qua bớt vui,
oán than nặng trĩu đôi vai, và chất chứa hận thù.
Nếu ai đưa cánh tay ra, thì em sẽ nắm hay buông,
đám mây đen chắc sẽ bay, để bầu trời quang từng ngày.
Hãy thứ tha nếu có thể vì cuộc đời là như thế đấy
Và khuất sau những tiếng cười còn nhiều người mang riêng đắng cay
Đã qua giông bão em ơi, sao vẫn cứ giữ mãi những nỗi niềm
Phải chăng hồn em hóa băng, chẳng thể rung lên trở lại nơi thẳm sâu?