Đâu có thể phai mờ
Kỷ niệm tuổi thơ đâu có thể phai mờ
Cho ta còn đó chút ngây thơ
Đến mãi bây giờ
Nhớ hoài hoa bí vàng của tuổi thơ
Nhớ hoài con bướm vàng thời mộng mơ.
Ôi cái thuở ban đầu dệt mộng ngày xanh
Ôi cái thuở ban đầu
Bâng khuâng một mái tóc bay bay
Tóc xoã vai gầy tóc dài hoa bí cài vào làn mây
Bóng chiều đang xuống dần mà nào hay.
Nhớ lúc tan trường anh cùng em bắt bướm
Bướm bay vô vườn mà nước mắt rưng rưng
Anh đền em màu hoa bí
Hoa bí vàng thay con bướm vàng
Nghe thương nhớ mênh mông.
Nay bí trổ hoa vàng về lại trường xưa
Nay bí trổ hoa vàng
Bâng khuâng chợt nhớ sắc hoa xưa
Hoa vẫn tươi màu
Mái trường xưa có là Hoàng Hạc Lâu
Biết tìm con bướm vàng giờ ở đâu
*******
Nhìn giàn hoa bí nhớ chuyện ngày xưa
Hai đứa chung trường cùng về sớm trưa
Em xin như nụ hoa bí, hoa bí vàng chung giàn bầu xanh
Ôi kỷ niệm ngày xưa học trò
Rồi chiều mưa gió em bỏ trường xưa
Em đã thôi học lìa bỏ sớm quê
Em đi xa lìa tỉnh nhỏ
Hoa bí vàng đã bỏ giàn xưa, để dây bầu kia chẳng con xanh
[ĐK:]
Em oi biết em còn thương sớm nhỏ, thương giàn bầu bí ngày xưa
Nhưng đường đời còn nhiều gió mưa
Cầu trời hết cơn mưa cho hoa kia đừng úa tàn
Cho duyên ta thôi lỡ làng, cho bầu bì chung một giàn
Thời gian dấu vết bạc trên mái đầu
Mơ ước bao ngày vẫn là ước mơ
Bôn ba trong đường vất vả
Giây phút này ta chạnh lòng thương
Ta thương mối tình hoa bí vàng xưa