Có thể tên anh bây giờ đã trở nên xa lạ
Có thể yêu thương một thời đã trở nên nhạt nhoà
Có mấy ai không đi tìm hạnh phúc cho riêng mình
Có mấy ai qua được dòng thử thách của thời gian?
Những điều tưởng như đã quen thuộc
Rồi một ngày cũng mất đi
Và bàn tay anh cũng không giữ được gì!
Chỉ cố giữ những nụ cười
Và ký ức thấp thoáng bóng dáng một người,
Đã từng có thứ quý giá nhất trên đời
Mà anh đâu hay, mà anh có biết!
Biển xanh hỡi nếu đã mãi mãi xa vời
Đợi chi nữa để những lớp sóng bạc đầu!
Nhớ một người phải chăng chỉ mang lại những nỗi đau!
Có phải buông tay em là buông cả cho riêng mình
Những nỗi đau như vô hình nhưng chẳng tan theo thời gian?