[Như Một Cơn Mê]
Ngày xưa lúc chưa quen anh em nào có buồn.
Từ ngày gặp nhau thấy sao trong lòng vấn vương.
Nhiều đêm suy nghĩ miên man,
Rồi anh mơ mộng xa xôi
Mới hay trong lòng mình đang nhớ mong.
Rằng em vẫn ghi tâm câu anh thường nhắc nhiều,
Dù ngàn năm sau vẫn không quên người đã yêu,
Tình cho đâu kể bao nhiêu,
Dù mai sau đời cô liêu,
Chỉ mong sao làm đẹp lòng người yêu.
ĐK: Khi yêu, ai mà ngờ đâu?
Trái yêu thương trăm u sầu--ngàn thương đau.
Tình yêu, nhận có bao nhiêu
Nhưng cho cho tất nhiều...
Để đời mình vẫn cô liêu.
Người ơi thế gian mấy ai đã học chữ ngờ?
Tình đời đổi thay cũng như khi trời nắng mưa,
Đời ai sao chẳng đi qua?
Tình yêu như một cơn mê,
Phút vui qua rồi... ngày buồn dài đi...
[Phận Bạc]
Tình đôi ta nay đã lỡ
Ngăn cách đôi nơi gặp không dám chào
Cớ sao trời nỡ đành ly tan, một người trong sầu nhớ
Một người ôm mặt khóc duyên kiếp bẽ bàng.
Còn chi đâu anh đừng nói
Hoa mất hương trinh nhụy phai úa rồi
Đếm đêm dài ngậm ngùi chua cay, tại đời gây hờn oán
Ta nào đâu có phụ lòng nhau.
[ĐK:]
Mình không duyên nợ chấp nhận cho nhé em ơi!
Giờ đây lầu mộng theo gió bay
Dã tràng xe cát biển đông
Đồng giọt mưa ngâu, lệ buồn đau đớn riêng anh.
Về đi anh xây tình mới
Xin hãy quên câu ngày xưa ước hẹn
Những ân tình là bể dâu thôi
Hiểu được nhau thì chớ mang buồn đau trách tình đổi thay.