Mong manh nhất không phải tơ trời
Không phải nụ hồng
Không phải sương mai
Không phải là cơn mê chập chờn đã mất
Điều mong manh nhất là tình yêu đấy em.
Vừa buổi sáng nắng lên đã u ám mưa chiều
Em vừa ập vào anh như cơn giông ập tới
Đã như sóng xô bờ
Sóng lại ngược ra khơi.
Không phải đâu em không phải tơ trời
Không phải mây hoàng hôn
Chợt hồng chợt tím
Cần tình yêu vụng dại là ta biết thôi.
Anh cầu mong cầu mong
Không phải bây giờ
Mà khi tóc đã hòa
Mái đầu đã bạc
Còn thấy tựa bên vai một tình yêu.