Có phải em giờ là những kỷ niệm
Nơi đây tuyết rơi mùa đông làm anh giá băng
Có phải em là nụ hôn đầu tiên
Anh mơ về khoảnh khắc thời gian níu giữ.
Được hát tặng em, được nghe giọng nói thân quen
Ôi khuôn mặt trìu mến khiến anh yếu mềm
Ngày xưa còn đây, trong căn phòng tối tăm này
Ấm áp bao nhiêu yêu thương thiết tha nồng say.
[ĐK:]
Mơ hồ tỉnh giấc, muôn ngàn tia nắng sáng trong
Ngày xưa ấy, bây giờ chỉ còn mãi trong giấc mơ
Gió nơi thiên đường, cánh hoa trắng ngần
Sẽ đưa tình yêu vào hư vô
Đã đến lúc chúng ta hai phương trời xa.