Dưới trăng, dòng sông trôi rất dịu dàng.
Như dải tơ vàng xuôi về biển Đông.
Gành Hào ơi nửa đêm ai hát lên câu hoài lang.
Vầng trăng nghiêng xuống trên vạt rừng tràm.
Xề u xế u liu phạm.
Dây tơ đàm kìm buông thiết tha.
Xề u xề u liu phạn. Đưa cung đàn về trên bến xưa.
Đường dù xa ong bướm, xin đó đừng phụ nghĩa tào khang.
Đêm luống trông tin nhạn, ngày mỏi mòn như đá vọng phu.
Vọng phu vọng, luống trôn tin chàng.
Lời ai ca, dưới ánh trăng này.
Rừng đước mênh mông đêm
Gành Hào chơt thương nhớ ai.
Ngày ấy ra đi, con sông buồn tím một dòng trôi.
Bạc Liêu ơi, có nhớ chăng người.
Thuở ấy thanh xuân, trăng
Gành Hào tròn như chiếc gương.
Giờ tóc pha sương, qua Gành hào tiếc một vầng trăng
------------
Rồi thì sáo cũng sang sông
Bỏ trong dĩ vãng tấm lòng mồ côi
Bạc Liêu cùng với hoa ngô (qua mùi)
Nhớ thương em bậu khóc mùi một phen
À ơi ới à a à a ơi
Trời mưa lâm râm ướt dầm bông soái
Bậu đi lấy chồng sao chẳng nói qua hay !
Trách chi câu thề khi nào cậu quay nó á quay
Thì qua với bậu mới đứt dây cang thường
Mà nay con sáo sang sông
Sáo sang sông rộng theo người dưng về xứ xa
Rồi thì sáo cũng bay xa
Bỏ trên bến nước tiếng ca buồn hiu
Vàng trôi chẳng tiếc chi nhiều
Tiếc thương em bậu chín chiều ruột dau
À ơi ới à a à a ơi
Trời mưa lâm râm ướt dầm bông soái
Bậu đi lấy chồng sao chẳng nói qua ơi !
Gió đưa con sâu lên bờ bù non bù nước khóc than
Vì chân lẻ bạn mới ốm o cung đàn
Tình bậu không muốn mang
Gió lay bông tràm đêm nằm nghe sầu thắt gan
Ai đưa cái kìa con sáo nó sang sông
Ðể cho cái kìa con sáo xổ lòng bay xa